26/6/09

TRUYEN CUOI

1. Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học... Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ . Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại... Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần... Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi... Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi.

2. Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả,là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay

3. Trai độc thân chưa một lần bỏ dzợ.../ Tìm bạn đời để trao đổi dzăn thơ,/ Nếu hợp nhãn sẽ tiến tới ... hổng chờ/ Xin thành thực, đừng làm tui ... đau khổ./ Vì ... bởi Tối hôm qua nghe mẹ già than thở/ "Từng tuổi nầy mà chưa có con dâu/ Lỡ mai đây khi mỏi gối bạc đầu/ Không cháu nội thiệt tuổi già quạnh quẽ"/ Thấy mẹ buồn, lòng anh đau như xé/ Nên quyết lòng đi kiếm "ghệ" mau mau/ Liều thân trai ở giữa chô’n vàng thau/ Mười hai bến nước, trong nhờ, đục .. CHẠY.../ Anh giỡn thôi mà, em đừng áy náy/ Anh rất ga-lăng, tử tế, đàng hoàng/ Hồi xa xưa cũng có lúc đi hoang/ Giờ tu tỉnh, ăn chay ... nhưng ngủ MẶN

4. Phong ba bão táp ko bằng ngữ pháp Việt Nam: Sao nó bảo không đến? Sao bảo nó không đến? Sao không đến bảo nó? Sao nó không bảo đến? Sao? Ðến bảo nó không? Sao? Bảo nó đến không? Nó đến, sao không bảo? Nó đến, không bảo sao? Nó đến bảo không sao. Nó bảo sao không đến? Nó đến, bảo sao không? Nó bảo đến không sao. Nó bảo không đến sao? Nó không bảo, sao đến? Nó không bảo đến sao? Nó không đến bảo sao? Bảo nó sao không đến? Bảo nó: Ðến không sao. Bảo sao nó không đến? Bảo nó đến, sao không? Bảo nó không đến sao? Bảo không, sao nó đến? Bảo! Sao, nó đến không?

5. Sống trên đời này phải biết qúy 4 chữ: chữ “Phải” để luôn sống và làm theo lẽ phải; chữ “Thật” để luôn sống thật, không gian dối; chữ “Nhẫn” để biết phải luôn tha thứ; chữ “Tâm” để biết yêu thương những người xung quanh. Nói tóm lại làm người sống trên đời này phải “Phải Thật Nhẫn Tâm” thì mới đáng sống!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét