30/7/09

Phím tắt trong EXCEL

Gửi các bạn một số phím nóng trong Excel

F2: Đưa con trỏ vào trong ô
F4: Lặp lại thao tác trước
F12: Lưu văn bản với tên khác (nó giống với lệnh Save as đó)

Alt + các chữ cái có gạch chân: Vào các thực đơn tương ứng
Alt + Z: Chuyển chế độ gõ từ tiếng anh (A) sang tiếng việt (V)
Alt + <- : Hủy thao tác vừa thực hiện (nó giống lệnh Undo)

Ctrl + A : Bôi đen toàn bộ văn bản
Ctrl + B : Chữ đậm
Ctrl + I : Chữ nghiêng
Ctrl + U : Chữ gạch chân
Ctrl + C : Copy dữ liệu
Ctrl + X : Cắt dữ liệu
Ctrl + V : Dán dữ liệu copy hoặc cắt
Ctrl + F : Tìm kiếm cụm từ, số
Ctrl + H : Tìm kiếm và thay thế cụm từ
Ctrl + O : Mở file đã lưu
Ctrl + N : Mở một file mới
Ctrl + R : Tự động sao chép ô bên trái sang bên phải
Ctrl + S : Lưu tài liệu
Ctrl + W : Đóng tài liệu (giống lệnh Alt + F4)
Ctrl + Z : Hủy thao tác vừa thực hiện
Ctrl + 1 : Hiện hộp định dạng ô
Ctrl + 0 : Ẩn cột (giống lệnh hide)
Ctrl + shift + 0: Hiện các cột vừa ẩn (giống lệnh unhide)
Ctrl + 9 : Ẩn hàng (giống lệnh hide)
Ctrl + shift + 9: Hiện các hàng vừa ẩn (giống lệnh unhide
Ctrl + (-) : Xóa các ô, khối ô hàng (bôi đen)
Ctrl + Shift + (+): Chèn thêm ô trống
Ctrl + Page up (Page down) : Di chuyển giữa các sheet

Ctrl + Shift + F: Hiện danh sách phông chữ
Ctrl + Shift + P: Hiện danh sách cỡ chữ

Alt + tab : Di chuyển giữa hai hay nhiều file kế tiếp

Shift + F2 : Tạo chú thích cho ô
Shift + F10 : Hiển thị thực đơn hiện hành (giống như ta kích phải chuộ)
Shift + F11 : Tạo sheet mới

29/7/09

VIETFOOD



Một doanh nghiệp vừa mới ra đời, là thanh viên lớp mình đó. Xin mời các bạn xem và ủng hộ nhé.
http://www.vietfoodvn.com/trang-chu.html
Xin chúc mừng bạn Trâm.
NTM

Thông điệp phòng, chống dịch cúm A(H1N1)



Ngày 28/7/2009, Ban Chỉ đạo Quốc gia phòng, chống đại dịch cúm ở người đã có Thông điệp phòng, chống dịch cúm A(H1N1) khuyến cáo cho cộng đồng phòng chống đại dịch cúm A(H1N1). Toàn văn Thông điệp như sau:
Theo thông báo của Tổ chức Y tế thế giới, dịch cúm A(H1N1) diễn biến phức tạp, lây từ người sang người với tốc độ lây lan nhanh và đã có nhiều ca tử vong. Tại Việt Nam, dịch cúm A(H1N1) bắt đầu lây lan nhanh ra cộng đồng. Vì vậy, mọi người cần thực hiện tốt các biện pháp sau:

1. Che miệng khi bị ho, không khạc nhổ bừa bãi, nên có khẩu trang bảo vệ cá nhân.

2. Thường xuyên rửa tay bằng xà phòng

3. Vệ sinh và mở cửa thoáng mát nơi ở, phòng làm việc; lau chùi bề mặt đồ dùng, vật dụng sinh hoạt bằng các hoá chất sát khuẩn thông thường.

4. Nếu có triệu chứng ho, sốt, đau họng, mệt mỏi cần tự cách ly và khai báo y tế ngay để được tư vấn và điều trị sớm.

5. Hạn chế tập trung đông người khi không cần thiết.

Toàn dân hãy chủ động tham gia phòng chống dịch cúm A(H1N1).

23/7/09

NGHE THUAT AN MINH

http://vnexpress.net/GL/The-gioi/Anh/2009/07/3BA11927/

22/7/09

LỊCH THI

NGÀY GIỜ MÔN
13/8 18H Anh Văn 4
13/8 19H30 Kinh tế lượng TH
17/9 18H Tài chính tiền tệ
22/9 18H Tư tưởng HCM

Chúc các bạn thi tốt.
NTM

20/7/09

NGUOI TIM VIEC

Hi All,
Cao Thị Nhung đang có nhu cầu thay đổi môi trường làm việc, không biết có bạn nào giúp đỡ được không.
Trình độ: Trung cấp Kế toán
Kinh nghiệm: 03 năm trong công tác kế toán công nợ, kiêm thủ quỹ.
Ngoại ngữ: Tiếng Anh và Tiếng Hàn.
Công ty nào cần người thì báo nhé. Công ty Hàn quốc càng tốt.
NTM

18/7/09

BAI TAP KINH TE LUONG

Hi All,
Bai tap khong qua kho nhung chung ta chua hieu muc dich cua moi cong thuc la gi. Chiu kho nghe va thao tac tren may tinh se de thoi.
Ai hieu nhieu hon thi post len nhe.
MTN

17/7/09

Chuyện tình cây và chim

Ngày xưa ở một vùng đất ấy có một cây nhỏ cằn cỗi đứng cô độc ven đường. Đời cây buồn nên chẳng thèm ra lá và cũng chẳng bao giờ có tiếng chim. Chỉ có nắng gắt, mưa buồn và gió lạnh. Cây vẫn chẳng hề để ý vì đã quen với số phận an bài. Ngày tháng trôi qua cây vẫn một mình đứng đó.
Rồi bỗng một hôm, tình cờ có một con chim nhỏ tập bay đã đậu trúng vào cây khiến cả cây và chim đều ngỡ ngàng. Chim thì lạc vào một lùm cây xa lạ còn cây thì bị rung động bởi một cánh chim hiếm có trong đời. Sau phút ngỡ ngàng ấy, cả cây và chim đều nhận ra có lẽ lúc này chúng cần đến nhau. Chim nhảy nhót chuyền cành. Cùng với gió, chim ríu rít hót vang tạo nên khúc ca cuộc sống. Và những âm thanh xao động ấy như thổi vào cây một luồng sức sống mới. Cây bừng tỉnh như mùa xuân vừa đến. Cây đâm trồi nảy lộc vươn cành thêm tươi tốt với hy vọng có thể che chở cho chim và có chỗ để chim về xây tổ. Những ước mơ đơn sơ giản dị ấy có lúc đã làm cho bầu không khí xung quanh xao động và ấm áp. Hàng ngày chim nhảy nhót chuyền cành. Nhìn mặt trời qua khe lá. Đêm về chim núp mình dưới vòm cây. Chim nhìn trăng sao còn trăng sao thì nhìn chim ghen tỵ bởi sự long lanh của đôi mắt ấy. Còn cây thì vui vẻ lắm bởi giờ đây cây không còn cô độc nữa, cây đang sống trong một không gian sống động với niềm hạnh phúc đơn sơ. Cây thầm biết ơn đời và biết ơn cuộc sống.
Thế nhưng sự thật bao giờ cũng là sự thật. Cây hiểu rằng mình không phải nơi tốt dành cho chim trú ngụ. Liệu rằng thân cây gầy guộc ấy có thể che chở cho chim khỏi bão táp cuộc đời? Cây rất muốn có chim nhưng không dám níu kéo vì chỗ của chim là ở đại ngàn phía xa kia. Nơi đó có gia dình chim và có nhiều cây khác tươi tốt hơn. Cuộc sống tốt đẹp của chim phải ở đó. Cây phải hy sinh niềm hạnh phúc của mình, chấp nhận nỗi buồn để chim đi tìm niềm hạnh phúc lớn hơn. Cây phải xa chim để chim về với chân trời rộng lớn, xem như cây đã trả ơn cho cuộc sống này.
Rồi một ngày chim đã xa cây. Cây vẫn đứng đó như chưa có sự thay đổi gì. Chỉ có điều trong lòng cây thấy nhẹ nhàng hơn. Cây trở nên vững chắc hơn bởi hoài niệm về những ngày bên chim tươi đẹp. Cây sống với niềm tin về cuộc sống đầy ý nghĩa. Còn chim, về với gia đinh ấm cúng và đã tìm cho mình một cây khác tươi tốt hơn nhiều. Cây vẫn đứng đó và dõi theo bóng chim lặng lẽ, thầm cầu chúc cho chim hạnh phúc trọn đời.
Tưởng rằng câu chuyện về cây và chim kết thúc với những ân tình và tình cảm tốt đẹp nhất cuộc đời này, nhưng hoàn cảnh thay đổi khi chim tìm được niềm hạnh phúc mới thì quá khứ kia với chim trở thành điều không muốn có. Trong mắt chim, lùm cây nhỏ bé kia không bằng một hạt cát. Không đáng để chim đậu vào dù chỉ một lần thôi. Cây buồn lắm. Cây giống như một thằng hề vô duyên đáng thương hại thôi. Nhưng cây vẫn chịu được bởi cây hiểu rằng sự hy sinh của cây không vô nghĩa. Hy sinh niềm vui này nhưng được niềm hạnh phúc lớn cho chim thì cũng đáng đánh đổi lắm chứ. Cây cũng biết rằng cây chỉ là một thứ nhỏ bé và vô nghĩa trên đời thôi. Cây chấp nhận thân phận ấy. Mãi mãi không bao giờ được là sự lựa chọn của chim, kể cả là sự lựa chọn xấu nhất, lựa chọn cuối cùng. Nhưng vẫn còn đó những điều mà cây không hiểu được: cái tình cảm mà chim đã dành cho cây ngày ấy nó gọi là gì? Những câu hỏi không lời giải ấy cứ quanh quẩn trong đầu cây. Không trả lời được rồi cây cũng không cần phải biết nữa vì giờ đây có biết cũng đâu còn ý nghĩa. Điều duy nhất có ý nghĩa với cây bây giờ là hạnh phúc của chim mà thôi. Cây cũng sẽ hạnh phúc khi mà chim hạnh phúc, vì đó là điều cây luôn mong mỏi và vẫn thường cầu chúc.
Ngày qua ngày, cây vẫn đứng đó. Đơn độc như hình ảnh vốn có của nó. Những nhân chứng tình yêu vẫn còn kia nhưng giờ khác trước rồi. Mặt trời vẫn đều đặn qua lại mà chẳng buồn soi qua kẽ lá. Trăng sao vẫn còn kia nhưng đã chẳng lung linh nữa vì không thấy đôi mắt nào để ghen tỵ. Gió cũng bớt tiếng ru dương khi chẳng còn tiếng chim để cùng hoà ca khúc tiếu ngạo cuộc đời.
Và cũng từ ngày đó, mỗi sáng sớm người qua đường đều thấy cây ướt đẫm. Họ bảo là sương đêm.

“Không gì trong thế giới này là không thể

đối với một trái tim luôn sẵn sàng”

Abraham Lincoln

15/7/09

Cảm nhận của một sv ngành quản trị kinh doanh.


Trong một công ty hoặc một tổ chức kinh tế thì những nhà quản trị luôn là người đứng đầu và có vai trò quyết định thành bại trong công việc... Theo góc nhìn của các nhà định hướng nghề nghiệp thì ngành quản trị luôn sẽ đào tạo ra những con người có tầm nhìn, cũng như năng động trong cuộc sống thương trường...
Ở nước ngoài, những ngành hot nhất có thể hái ra nhiều tiền vẫn là Luật, kinh tế quản lí (quản trị kinh doanh), y dược...Đối với nước bạn sinh viên quản trị luôn được rèn luyện và có một sự nhạy bén trong kinh doanh, và họ luôn là một người toàn diện, có thể thích ứng được tất cả mọi tình huống, vì thế sau khi ra trường sinh viên quản trị rất được trọng dụng... Thế nhưng đối với nước ta, khi mô hình Đh tổng hợp dần bị phá vỡ, thay vào đó là các trường mang tính chất đặc thù chuyên môn hơn, dẫn đến sự đánh giá theo bề nổi ứng với thương hiệu của mỗi trường, cũng chính vì thế ngành quản trị kinh doanh lại mang một cái gì đó chung chung và ít được trọng vọng, thay vào đó là sự chuyên sâu của các ngành ứng với các vị trí nhân sự như kế toán, tài chính, ngoại thương... Nhưng có lẽ điều đáng nói hơn là cách thức cũng như những điều kiện để đào tạo ngành quản trị của hệ thống giáo dục nước ta không đủ để cho ra đời những nhà "quản trị thực thụ". Thêm một lí do nữa, đứng trên khía cạnh của một nền kinh tế, thì chúng ta mới đi những bước đầu của "nền kinh tế thị trường" mức độ năng động cả nền kinh tế chưa được đẩy lên cao, do đó nhu cầu cần những nhà CEO cũng chỉ là bước đầu. Còn ngược lại đối với thế giới tư bản, CEO là một yếu tố thành bại của doanh nghiệp...
"Biết đến bao giờ???" hi vọng sẽ không là quá xa, khi chúng ta có một nền kinh tế năng động hơn và thực sự là cuộc chiến của những nhà quản trị. Nơi đó môi trường kinh doanh cần những CEO tài ba và chuyên nghiệp. Tương lai sẽ là như thế, nhưng cách chúng ta tạo ra con người cho tương lai có thực sự thay đổi, hay người VN chỉ sẽ là nhân viên, "người làm công" cho các công ty tư bản, những CEO ngoại quốc.

14/7/09

BAI TAP KINH TE LUONG

Cac ban vao email cua lop:
dia chi: quantrikd07@gmail.com
password: thanhminh
de download bai tap kinh te luong nhe.
hoặc copy duong link nay.
http://mail.google.com/mail/?hl=vi&zx=5b3suglj8yn3&shva=1#inbox/12277d98fbf4d6d8

NTM

Gửi các bạn.

Dear all,
P/S: Các bạn ơi bài tập thầy cho Nhìn vô hiểu được gì chết liền. Cho nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng vượt qua môn này các bạn nhé.
Cc các bạn không đi học 2 ngày vừa qua: Các bạn ơi, phải cố gắng đi học môn này nhé, đi học mà còn không hiểu được gì hết,nếu các bạn không đi thì sẽ rất nguy hiểm đó các bạn ạ, cố gắng sắp xếp các bạn nhé.
Best regards,
KietNguyen Hong Anh Kiet

13/7/09

Load bài lên.

Ai có cục tài liệu môn kinh tế lượng load lên giúp em đi, đưa file nén lên cũng được. Cảm ơn trước nha.

9/7/09

THOI GIAN BIEU CUA MOT GIAM DOC

7 giờ 30 sáng: Thức dậy. Nằm trên giường thêm ba mươi phút để cố nhớ lại những gì tối qua. Thường không nhớ ra. Khi suy nghĩ có ngáp và vươn vai nhưng không thò chân ra ngoài chăn. Máy lạnh đương nhiên vẫn mở.

8 giờ: Vào toilet. Thực hiện những nhu cầu hồn nhiên. Vừa thực hiện vừa hát. Nhạc ngoại quốc, lời Việt là chủ đạo. Cạo râu, chỉ ngoáy tai khi có tắm.

8 giờ đến 8 giờ 30: Ăn sáng. Khiển trách người làm. Than thở với vợ. Uống thuốc hạ huyết áp. Nghe tin bóng đá. Thắt cà vạt. Mặc complet.

8 giờ 30 đến 9 giờ: Ra xe. Vừa ra vừa xỉa răng. Nhắn tin cho em. Xóa một số tin nhắn của em. Kiểm tra lại lớp keo trên tóc. Ngả lưng và nới khuy áo vest.

9 giờ đến 9 giờ 30: Vô công ty. Bắt tay đủ ba người. Đọc báo. Mở vi tính xem giá chứng khoán. Nhún vai. Uống trà. Treo áo vest lên lưng ghế. Ký một số công văn. Uống trà tiếp tục.

9 giờ 30 đến 11 giờ: Mời đối tác sang quán cafe trước công ty. Dặn thư ký là đi họp. Quyết định với đối tác là còn phải gặp nhiều lần. Cười bí hiểm khi được hỏi về "hoa hồng". Cố gắng khi nói chuyện có pha tiếng Anh và tiếng Pháp. Gật đầu với mấy bàn quen. Tỏ ra nghiêm nghị với những em mới vào.

11 giờ đến 1 giờ 30: Mời đối tác dùng cơm trưa. Chọn nhà hàng sang, nhưng có hóa đơn đỏ. Uống ba ly bắt đầu xưng cậu – tớ và vỗ vai nhau. Gọi một con cầy hương nhưng chả hiểu nhà hàng dọn con gì. Thề sẽ trung thực. Hứa ký hợp đồng. Nháy mắt khi bàn về phụ nữ. Dùng khăn lạnh lau cả cổ lẫn mặt. Nói to hơn lúc bình thường. Cầm cua rang muối bằng cả hai tay. Mở khuy áo trên. Khen cô thư ký của đối tác đẹp. Nếu cao hứng có thể đọc bài thơ do mình sáng tác. Kể về những chuyến đi Bangkok, tùy theo quan điểm và độ chân tình sẽ quyết định kể từ đâu. Tranh nhau thanh toán. Ôm vai rồi siết chặt tay.

Từ 1 giờ 30 đến 3 giờ chiều: Ngủ trong salon phòng làm việc. Dặn thư ký không để ai vào. Ngáy to hay nhỏ là tùy loại rượu vừa uống. Khi ngủ thỉnh thoảng có giật mình.

Từ 3 giờ đến 3 giờ 30: Thức dậy. Rửa qua mặt mũi. Xem lại giấy tờ ban sáng. Gọi thư ký vô khiển trách, cố gắng tìm ra vài lý do. Thư ký nên già để tránh dị nghị. Họp với tay trợ lý thân tín. Dặn nó phone về nhà khi mình đi vắng để nhờ nói lại với vợ một số thông tin đã chọn lọc. Trao đổi vài đĩa phim DVD. Nhờ tìm vài loại thuốc và vài thứ rượu ngâm. Khi trợ lý ra khỏi phòng thì phone cho em, than từ sáng tới giờ quá bận.

Từ 3 giờ 30 đến 4 giờ 30: Họp các trưởng phòng chủ chốt. Mắng ba đứa, khen ba đứa, còn lạnh lùng với ba đứa. Nhấn mạnh những điều đã nói hôm qua. Kêu mệt và kêu nhức đầu nhưng đứa nào hỏi thăm thì gạt đi. Nhớ những câu quan trọng có đứng lên khi nói.

Từ 4 giờ 30 đến 5 giờ 30: Ở lại trong văn phòng khi mọi người đang ra về, cố tình để hé cửa. Viết và đọc như điên. Quát ầm ầm trong điện thoại. Khi mọi người đã về hết, phone cho em hẹn cafe chiều.

Từ 5 giờ 30 đến 7 giờ: Ngồi với em ở cafe loại sang. Nói nhiều về tâm trạng, về cảm xúc và nghệ thuật. Tiết lộ rằng mình sinh ra đáng lẽ phải làm nghệ sĩ chứ không hợp kinh doanh, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, giờ mới thấy tiền bạc là phù du. Thở dài kín đáo. Nắm tay nhè nhẹ. Xa xôi về nỗi cô đơn mơ hồ. Đọc một câu trong cuốn tiểu thuyết vừa xem. Bất thình lình nhìn em không nói.

Từ 7 giờ đến 9 giờ: Đi ăn tối với em. Thức ăn ngon, đĩa nhỏ, phòng kín đáo, rượu vang thơm. Đèn mờ dịu. Kể về thời thơ ấu vất vả. Ngạc nhiên với những điều cổ hủ. Phẫn nộ với những nhỏ nhen. Cau mày khi nghe về tiền bạc. Bao dung khi nói về tội lỗi.

Từ 9 giờ đến 10 giờ tối: Về nhà. Than với vợ là sắp điên lên vì họp. Ăn cơm nhà nửa chén, kêu mệt rồi thôi. Đá cho con mèo hai cú.

Từ 10 giờ đến 10 giờ 30: Vô toilet. Tùy hôm mà ngồi trong đó nhanh hay chậm. Kiểm tra kỹ các dấu vết trên thân mình. Nhìn toàn thân xem bụng đã chiếm bao nhiêu. Đánh răng bằng máy. Định xức dầu thơm rồi lại nhún vai.

Từ 10 giờ 30: Lên giường. Tắt di động. Xóa hết tin nhắn còn sót lại. Đọc báo Thời trang trẻ, không dừng quá lâu ở các trang áo tắm để vợ khỏi nghi. Kêu mệt thêm lần nữa. Ngủ và ngáy đều. Nằm mơ thấy mình còn trẻ.

Nguồn: Facebook

8/7/09

BAI HOC CHO CUOC SONG

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.
Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của
cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .
Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim
biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình: "Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?".
Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.

NTM

Blog cam nhan


Hành trình "trung du ký sự".

Ngày thứ 1:
12h (27.01.2009) toàn bộ tập trung và có mặt theo lịch hẹn, xe bắt đầu lăn bánh theo QL1A thẳng tiến miền trung.
Xe xuôi theo QL1A đến đia phận Long Khánh đã có mặt đầy đủ các thành viên, một kỹ niệm khi khởi hành là xe bị CSGT phạt trạm Dầu Giây.
Mọi chuyện cũng ổn sau khi đóng phạt và tiếp tục lên đường, 16h có mặt tại Cà Ná. Cả đoàn vô cùng háo hức khi đặt chân đến đây, mặc dù lịch trình không hoặch định ra sẽ ghé địa điểm này. Toàn bộ các thành viên cùng tham quan và chụp ảnh lưu niệm với biển xanh cát trắng vá cái nắng gió của miền duyên hải rồi nhanh chóng lên đường tiếp tục khám phá vẽ đẹp miền trung. Xe ghé ăn tối lúc 18h30 tại Phan Rang, một quán cơm mà theo cảm nhận của các thành viên là ăn “hơi bị dở”, tuy nhiên với cái bụng đói lúc này cộng với sự háo hức muốn khám phá và du lịch thì ăn cái gì cũng thành dở. Sau khi ăn tối đoàn tiếp tục di chuyển, trên xe vẫn những tiếng ca, chuyện trò rôm rã mọi người vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi mặc dù đã di chuyển hơn 400km. Trời dần về khuya, xe vẫn tiếp tục đi, mọi người lúc này có thành viên ngủ, có thành viên chắc có lẽ do không quen ngủ trên xe hay do tâm trạng hiện vẫn chưa ngủ. Xe đến Phú Yên lúc 1h25’, sau khi rời Thành Phố Tuy Hòa mọi người có vẻ tỉnh ngủ vì đoạn đường này không tốt và nhiều cua ngoặc. Các thành viên có vẻ thấm mệt vì đã di chuyển khá xa phần vì không ngủ được mặc dù nằm nhắm mắt. Xe vẫn tiếp tục đi, 2h45’ đến địa phận Quảng Ngãi xe dừng lại cho mọi thành viên uống nước và ăn khuya, và một phần cho tài xế nghỉ ngơi đôi chút sau chặn đường dài, sau 45’ đoàn lại tiếp tục lên đường.
Ngày thứ 2:
5h30 sáng đoàn đã đến Phố Cổ Hội An, xe chạy loanh quanh qua các đướng phố chính mà vẫn chưa tìm ra được khách sạn theo đoàn là đạt tiêu chuẩn “1 sao”, toàn những khu Resot cao cấp nên đành chạy loanh quanh, cuối cùng cũng quyết định dừng lại tại một địa điểm nhưng đành lắc đầu vì mức giá quá cao. Chẳn biết thế nào đành dừng lại uống Café. Cái không khí buổi sang tinh mơ của Phố Cổ Hội An thật thú vị, có một chút se lạnh một chút cổ kính và trầm lắng.
Sau khi thống nhất lại mọi thành viên quyết định sẽ tìm nhà người thân tại đây thay vì ở khách sạn. Một thành viên trong đoàn là Ms Linh đã may mắn nhớ ra người chú ruột nhà cách thành phố 0.5km. Sau một cú điện thoại, khoảng 10 phút sau đã thấy ông chú xuất hiện, cái vẻ hiền từ và mến khách đã tạo nên con người miền Trung khi mới lần đầu gặp mặt làm đoàn chúng tôi vô cùng bất ngờ. Cả đoàn theo ông chú về nhà, ngôi nhà mang kiến trúc vừa hiện đại vừa cổ kính, cái vẻ cổ kính theo phong cách của phố cổ, ngôi nhà khá rộng dành cho đoàn chúng tôi. Lần lượt các thành viên thay nhau làm vệ sinh buổi sáng và chuẩn bi tinh thần cho 1 ngày tham quan 2 địa điểm là Phố Cổ Hội An và Thánh Địa Mỹ Sơn. Lúc đồng hồ điểm 8h30 là các thành viên chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi tiến hành đi bộ thay vì đi xe vì cách Phố Cổ chỉ 0.5km, lần đầu tiên khám phá vẻ đẹp cổ kính và mang tính chất lịch sử của vùng đất xứ Quảng đã mang lại cảm giác ngạc nhiên xen lẫn thú vị. Từng dãy nhà cổ chạy dọc theo các con đường nằm gọn trong 1 khu của thành phố khoản 2 km, nhưng chủ yếu tập trung nhiều nhà cổ nhất là dọc 2 bên bờ sông. Tuy có nhiều ngôi nhà đã được tôn tạo và sửa chữa lại nhưng con người nơi đây vẫn cố gắng giữ lại những nét xưa vốn có, những mái ngói rêu phong và những bức tường gạch củ vẫn còn rất nhiều trong thành phố. Những khu vực bán hàng lưu niệm thì thật nhộn nhịp, chủ yếu vẫn là khách nước ngoài, các mặt hàng ở đây rất phong phú từ tranh, lụa, lồng đèn… nằm dọc theo 2 bên con phố. Có những ngôi nhà vừa buôn bán kinh doanh vừa tận dụng luôn ngôi nhà cổ của mình dành cho khách tham quan khi ghé mua sắm. Sau khi đi dạo và chụp hình khoản 2 tiếng, đoàn chúng tôi dừng chân thưởng thức món bánh tráng đập một đặc sản của vùng đất này, người bán cho chúng tôi là 1 cụ già khoản 60t, cảm giác khi ăn thật lạ và khá ngon miệng khi mỗi thành viên ăn hết 2 cái. Trời đã xế trưa và nắng cũng đã lên trên đỉnh đầu, chúng tôi quyết định quay về nhà ông chú nghỉ ngơi và ăn trưa. Về nhà lúc 12h hơn, các thành viên lăng xăng phụ làm bếp và dọn thức ăn nhưng cũng có nhiều thành viên tranh thủ giải trí bằng vài game bóng bàn cho tăng cường sức khỏe và để thử tài cao thấp. Sau khi ăn cơm xong cũng là lúc để cho vài thành viên nghỉ ngơi, còn những thành viên còn sung sức thì tranh thủ làm vài ván đỏ đen xem năm nay hên xui thế nào? 2h chúng tôi tiếp tục đi Thánh Địa Mỹ Sơn cho đúng theo lịch trình, xe thẳng tiến về Huyện Duy Xuyên. Sau hơn 1h xe đã tới Thánh Địa Mỹ Sơn, sau khi mua vé chúng tôi dự tính cuốc bộ vào khu di tích, nhưng theo lời khuyên của hướng dẫn viên thì xe có thể chạy được vào bên trong, vì từ khu vực bán vé cho tới bên trong hơi xa khoản 3km. Khi tới khu vực bãi đỗ xe chúng tôi mới tiếp tục đi bộ thêm khoản 700m nữa, trước mắt chúng tôi là 3 tòa tháp chính, nằm theo 1 dãy ngang, trong đó có 2 tháp bên tay trái là cao và còn nguyên vẹn nhất, lối kiến trúc cổ và mang vẻ huyền bí của người Chăm xưa kia làm du khách không khỏi tò mò muốn khám phá. Bước vào bên trong toàn khu di tích khá rộng, nhưng tập trung toàn bộ chỉ ở 1 khu chính, được biết khu vực này xưa kia dùng vào việc thờ cúng thần linh. Các hiện vật còn lại không nhiều ngoài những tòa tháp, có lẽ đã được đưa vào các viện bảo tàng hay nhà trưng bày nào đó rồi, đi vào bên trong tòa tháp, không khí rất mát và hơi tối, không gian không rộng chỉ khoản 10m vuông, ngoài các hiện vật còn sót lại, còn có những hiện vật của thời chiến tranh, minh chứng của một thời nơi đây bị tàn phá. Nếu như không bị chiến tranh tàn phá thì có lẽ bây giờ nơi đây vẫn giữ được nhiều hơn những gì chúng ta đang có.
Vì chỉ tập trung tại 1 khu vực chính nên chúng tôi quyết định chỉ tham quan tại 1 khu chính thay vì đi hết toàn bộ, duy nhất chì có thành viên Minh có vẻ hứng thú với những nét đặc trưng nơi đây nên 1 mình tham quan toàn khu di tích. Sau khi tham quan hơn 2h tại đây chúng tôi quyết định quay về Hội An vì trời đã xế chiều, buổi chiều vùng rừng núi thật thú vị, xen kẽ ánh nắng chiều vàng vọt là tiếng chim kêu, tiếng suối chảy hòa cùng tiếng cười từ những đoàn khách phương xa. Chỉ một thoáng nơi đây đã đễ lại trong chúng tôi cảm nhận sâu lắng và nhiều trãi nghiệm.
Đoàn quay lại Hội An gần 19h tối, sau khi đã ghé ăn cơm gà Tam Kỳ lúc 16h30’. Sau khi chuẩn bị lại và tắm tại nhà ông chú xong đoàn lại tiếp tục đi bộ tham quan lại Hội An lần nữa, lần này đễ chiêm ngưỡng Hội An ban đêm như thế nào? Quả đúng như chúng tôi mong đợi, Hội An ban đêm đẹp lạ kỳ, may mắn cho chúng tôi là dịp này có lễ hội lồng đèn nên khu vực chính trưng bày rất nhiều lồng đèn của các nghệ nhân tham dự. Dọc theo 2 bên bờ sông là các dãy nhà treo lồng đèn phía trước, khu vực chính có 1 cây cầy bắc ngang là trung tâm của lễ hội, ngoài lồng đèn nơi đây còn có các đoàn văn nghệ tham gia ca hát và múa các làn điệu dân tộc, du khách có thể tham quan thỏa mái và nếu có chút tò mò cũng có thể tham gia 1 vài trò chơi. Chúng tôi mua sắm rất nhiều, từ lồng đèn cho đến hàng thủ công mỹ nghệ…mê chơi quá trời đã hơn 11h mà vẫn chưa muốn về, mặc dù đêm qua mới di chuyển trên xe tới đây. 11h30’ đoàn quyết định đi ăn Cao Lầu rồi về ngủ. Thực sự món Cao Lầu là món ăn đặc trưng nơi đây nhưng theo cảm nhận của thực khách khi ăn thì có cảm giác lạ miệng nhưng không ngon và đặc sắc lắm, nhưng dù sao đã tới đây mà không ăn Cao Lầu thì coi như chưa tới Hội An thì phải ăn cho biết. 12h đoàn quay về nhà ông chú ngủ để sang mai có sức tiếp tục hành trình.
Ngày thứ 3:
Chúng tôi thức dậy lúc 6h sáng, buổi sáng nơi đây thật lạnh, sau khi đánh răng và súc miệng xong các thành viên nam ngồi trên phòng khách thưởng thức từng ly trà nóng thật thú vị cho một buổi sáng. 7h30’ đoàn tạm biệt và cảm ơn gia đình ông chú để tiếp tục đi Đà Nẵng, buổi chia tay thật cảm động, vì vậy chúng tôi cảm nhận được sự hiền hòa và lòng hiếu khách của con người nơi đây. Xe vừa qua khỏi tỉnh Quảng Nam đoàn dừng lại ăn sáng, các thành viên nhất định phải ăn món Mì Quảng đặc trưng nơi đây, phải công nhận là Mì Quảng ở đây rất ngon, trong miền Nam cũng có nhiều chỗ bán nhưng ăn tại cái nôi nơi nó sinh ra thì quả là rất ngon. Xe tới thắng cảnh Ngũ Hành Sơn lúc 8h30, các thành viên lại tiếp tục hành trình khám phá bằng màng leo núi tại đây, không chỉ đoàn chúng tôi mà có rất nhiều du khách tới đây số lượng cũng khoản cả ngàn du khách. Sau khi mua vé và leo khoản 200 bậc thang, chúng tôi nghỉ chân và chụp ảnh tại 1 ngôi chùa ngay chính giữa đường lên xuống của ngọn núi, men theo phía bên trái của ngôi chùa là đường lên đỉnh và qua động Huyền Không, Vân Không…Động tại Ngũ Hành Sơn này khá rộng diện tích trên 200m vuông, nghi ngút là khói nhanh do du khách cầu nguyện cho 1 năm mới an lành hạnh phúc. Đường vào động khoản 50m, 2 bên là vách đá chiều rộng khoản 3m, có đoạn chỉ 1.5m, bên trái và khu chính là những đền thờ, nhìn lên cao có thể thất được bầu trời vì do là động như do vách núi bao bọc chứ không phải nằm sâu trong núi. Rời động Huyền Không chúng tôi thẳng tiến lên đỉnh núi, các bậc thang khi lên càng cao càng dựng đứng làm du khách mệt nhoài, nhưng khi lên tới đỉnh nhìn toàn cảnh Thành Phố Đà Nẵng du khách mới cảm nhận được là mình không hoài công vô ích, tầm nhìn rất rộng có thể thấy biển và các vùng ngoại ô thành phố, ngồi ngắm cảnh và nghỉ ngơi khoản 45’ đoàn quyết định quay xuống, tiện thể tham quan luôn những điểm khi đi lên đã bỏ qua, nào là vọng hải đài, chùa và hang động làm chúng tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trước khi xuống xe đi tiếp các thành viên còn tranh thủ ghé mua hàng thủ công mỹ nghệ mà đặc trưng của vùng đất Đà Nẵng này là sản phẩm của làng đá Non Nước, các sảm phẩm có giá rất rẻ nếu bạn có năng khiếu trả giá, chỉ giao động từ 50-200 ngàn là bạn có thể sở hửu 1 bức tượng phật, 3 ông Phúc Lộc Thọ hay hàng ngàn món đồ rất đẹp khác. Do mê quá cộng với ý nghĩ mua quà về tặng gia đình hay bạn bè đoàn chúng tôi mua trên 2 triệu tiền quà lưu niệm tại đây. Các thành viên đều khệ nệ mang sản phẩm của mình về xe, rời Đà Nẵng đồng hồ điểm 11h trưa, cả đoàn thẳng tiến đèo Hải Vân.11h20 đoàn đã có mặt gần hầm đường bộ Hải Vân, các thành viên vô cùng háo hức với phong cảnh nơi này, xe gắn máy phải để trên xe ô tô mới được qua hầm, tốc độ tối đa khi qua hầm phải trên 60km/h, toàn đường hầm dài 7km rất rộng và hiện đại. Các thành viên tỏ ra rất phấn khích và vui sướng khi xe chạy xuyên đèo. Vừa hết hầm chui là đến địa phận Lăng Cô – Thừa Thiên Huế, phong cảnh nơi đây rất đẹp và còn khá nguyên sơ, hai bên đường là những dãy núi cao cùng rừng xanh bát ngát, thi thoảng có thể thấy biển Lăng Cô trải dài với bãi cát trắng và làng nước trong xanh cùng sóng vỗ rì rào. Do cũng đã trưa đoàn dừng lại ăn trưa tại 1 quán cơm ven QL1A có tên là Ánh Nguyệt, cơm trưa ở đây khá ngon miệng và giá thành cũng bình dân. 1h trưa chúng tôi cùng lên đường tiếp tục đi Vườn Quốc Gia Bạch Mã nơi được cho là hấp dẫn và mạo hiểm nhất Thừa Thiên Huế, 2h trưa xe đã có mặt tại Vườn Quốc Gia Bạch Mã, sau khi mua vé vào trong được nhân viên bán vé hỏi “ đoàn của các bạn có ở lại qua đêm không?” làm chúng tôi hơi thắc mắc. Nhưng theo suy nghĩ của chúng tôi thì vào tham quan khoản 2h là quay ra thôi nên cũng chẳn quan tâm, xe vừa vào bên trong VQG cả đoàn kinh ngạc lẫn hết hồn khi nhìn bảng chỉ dẫn “ Bạch Mã 17km” thế là phải hành trình thêm 17km nữa mới tới nơi vậy mà cứ tưởng đã đến rồi khi còn ở bên ngoài VQG, xe quanh co chạy theo các con dốc những đoạn đèo. Nhiều khúc cua rất nguy hiểm chỉ cần tài xế thiếu kinh nghiệm là khó xử lý và rất không an toàn, đường rất hẹp chỉ khoản 2.5 – 3m chỉ đủ cho 1 xe chạy lên, còn xe chạy ngược chiều thì không biết tính sao để tránh xe kia, rất may là chúng tôi chưa gặp xe nào chạy xuống núi. Xe chạy được khoản 3km, và dường như cũng đã lên cao hơn 500m nên bắt đầu có sương mù và mưa nhẹ, quang cảnh lúc này thật đặc sắc, sương bao trùm các ngọn cây, chỉ có thể nhìn xa khoản 200m, trời không có nắng không khí giống như dưới đồng bằng lúc có” áp thấp nhiệt đới”. Càng lên cao sương mù càng nhiều đường càng khó đi, lúc này chúng tôi gặp 1 khó khăn là xe có thể hết nhiên liệu do không ngờ đoạn đường lên Bạch Mã lại xa như vậy. Nhưng đâu còn cách nào khác đành hy vọng vẫn đủ nhiên liệu đi tiếp, xe vẫn cứ lầm lũi bò lên con dốc cao và quanh co, nhiều đoạn cua làm các thành viên thót tim. Sau khi đi được khoản 10km, tài xế cho xe dừng lại do máy quá nóng sợ không chạy nổi nữa, xe dừng trước 1 con thác nhỏ, các thành viên ùa xuống xe chụp ảnh, nhưng khi vừa bước xuống chúng tôi mới cảm nhận rằng trên này lạnh và độ ẩm rất cao, khi nói chuyện hơi nóng từ trong người và độ ẩm nơi này gây nên 1 hiện tượng giống như ta nhả ra khói, nhưng thực chất đó là hơi nước. Điều này làm tăng thêm phần thích thú cho các thành viên, lúc này chúng tôi cũng nhận thấy 1 xe từ trên đỉnh chạy xuống, xe chúng tôi phải nép sát vào vách núi mới có thể nhường cho xe kia qua, rừng nơi này rất rậm rạp và nhiều cây to, có lẽ do độ ẩm cao và thời tiết thuận lợi và được bảo vệ nghiêm nên rừng nơi này mới được như vậy. Xe tiếp tục hành trình thêm 7km nữa là tới khu vực đậu xe và dịch vụ dành cho du khách, lên cao sương mù mỗi lúc một nhiều hơn, tầm nhìn chỉ khoản 30m, sương dày đặc và có gió se lạnh. Cuối cùng cũng tới nơi, xe dừng lại đoàn xuống và bắt đầu lên kế hoặch sẽ đi điểm nào trước? Sau khi thống nhất chúng tôi quyết định đi thác Ngũ Hồ trước vì là địa điểm gần nhất cách chổ chúng tôi đang đứng 2km, trước khi đi một lần nữa nhìn lại quang cảnh nơi này thật kỳ vĩ và hoành tráng, khắp nơi sương giăng và phủ kín, núi rừng thì bạt ngàn không một chút ánh nắng có mặt nơi này, không gian tĩnh lặng và có vẻ hơi buồn. Các thành viên lên đường đi thác Ngũ Hồ, chúng tôi phải leo xuống thay vì leo lên như những chổ khác vì khi leo lên đã ngồi trên ô tô rồi, để xuống được thác đoạn đường khá khó khăn và trơn do mưa. Nhưng rồi sau 1 hồi vật lộn chúng tôi cũng tới nơi, khám phá con suối và hồ thứ 1, nước nơi này rất trong và lạnh, bỏ chân xuống nước sau 5 phút là bị tê cóng nhanh chóng. Dòng suối được tập trung bởi 2 con thác nhỏ, nhiều tảng đá to chạy dọc 2 bên suối góp phần tạo nên nét đẹp cho Ngũ Hồ, sau khi nhận thấy không có gí đặc sắc lắm chúng tôi quyết định quay lên sau khi tham quan ở đây 45’, khi leo lên mới cảm nhận được thế nào là mệt và đuối sức. Cố gắng bò lắm chúng tôi mới lên tới trạm khi nãy dừng xe, ngồi nghỉ mệt và hội ý chúng tôi quyết định đi thác Đỗ Quyên địa điểm đẹp nhất nơi này. Nhưng 1 số thành viên có lẽ do quá mệt nên quyết định không đi, chỉ còn lại 5 thành viên quyết định đi là Kíu, Minh, Tân Mập, Tâm ốm, Tài, 2 thành viên đi riêng lên đỉnh Bạch Mã là Dũng và Huy đã đi trước. 5 thành viên chúng tôi xuôi ngược theo con lộ nhỏ đi Đỗ Quyên cách 3km, đoạn đường đi men theo con đường mòn trong rừng được làm dành cho du khách khá quanh co, liên tục đi chúng tôi mới nhận thấy là quá xa, nhưng không sao vẫn tiếp tục đi được. Gần 40’ chúng tôi mới tới nơi, nhưng thật thất vọng khi chúng tôi tới không phải là chân thác mà là đỉnh thác, nhìn có thấy được gì đâu?. Thật bất ngờ lúc này chúng tôi gặp được 1 cặp du khách người nước ngoài cũng có mặt tại đây, ngoài 7 người chúng tôi có mặt tại điểm ” thâm sơn cùng cốc” này thì chắc chẵn có ai nữa đâu. Nhìn qua tấm bảng hướng dẫn thấy ghi như sau:” Từ địa điểm này xuống chân thác bạn phải qua 689 bậc thang, khi xuống tới nơi bạn sẽ thấy được 1 ngọn thác hùng vĩ nhất Đông Nam Á, đoạn đường này chỉ dành cho du khách có đủ sức khỏe và thời gian” thoáng đọc làm chúng tôi giật mình vì để thưởng thức ngọn thác này còn 1 đoạn xa và khó khăn nữa.

LICH HOC

Thứ 6 tới (10/07/2009) chúng ta sẽ có buổi cuối học môn Tiếng Anh. Các bạn tham gia đầy đủ nhé. Qua thứ 7 là chúng ta học môn Kinh Tế Lượng rồi.

4/7/09

Biet (tuoi tre ngay 21/06/2009)

TT - Quán cà phê "Đầu Xóm", cái tên như cặm một cây thắc mắc, đầu xóm là đầu xóm nào, tại sao là đầu xóm mà lại nằm chặng giữa con hẻm gầy tong teo, ngoằn ngoèo giữa lòng thành phố? Sớm nay góc quán nơi ông già bán vé số ngồi nhâm nhi trà đá, như cái nhánh thắc mắc, ông đó uống trà đá mà sảng khoái, khoan thai thưởng thức từng ngụm, như sợ hết.

Sớm nay có thằng nhỏ ngồi tuyệt vọng ngó quanh, thấy mình đang khuyết đi, cảm giác chính nó đang bị ông già hớp từng ngụm từng ngụm một. Một ông già gầy gò lạ mặt với cái nón phớt nỉ đội trên đầu. Hai giờ trước, lúc mùi vị của sự xui xẻo chưa loang ra đến mức nắm trong tay được, thằng nhỏ cũng vui vẻ giống ông già. Hứng khởi, nó góp chuyện quanh mẩu tin trên báo:
- Tui có biết vụ đó, ông kia lấy mấy tỉ bỏ túi đi chơi, giữa chừng bị mất. Thấy ghê thiệt...
Ông già bật cười trước cái vẻ e hèm quan trọng của thằng nhỏ, đôi mắt hấp háy dưới vành nón cũ, hỏi:
- Ậy, chú em, sao xài chữ biết dễ dãi vậy? Chú em nói biết mà biết tới đâu? Có biết tụi trộm nó lấy ra làm sao, rồi cái ông mất buồn làm sao, tiền đó giờ cất chỗ nào không?
- Trời đất - thằng nhỏ nhổm một chân lên khỏi ghế, cái đầu gối xương xẩu đụng tới vành tai - Sao tui biết được, công an đang điều tra mà.
- Thì đó - ông già hớp một hớp trà, rủ rỉ - chú đừng có nói biết. Phải sợ chữ biết như sợ cây roi của bà già chú vậy.
Thằng nhỏ cụt hứng, hơi giận, mấy hột mụn mẩy lên trên gương mặt đỏ rần, nó mai mỉa:
- Bắt bẻ nhau từng chữ chi vậy ông ơi. Đây nè (dằn ly xuống bàn cái cộp), ly nước này không lẽ tôi nói là không biết, cà phê mà không biết, chết sướng hơn.
Ông già ngẩng lên, tựa hẳn vào lưng ghế, nét mặt bao dung, ôn tồn hỏi:
- Vậy chú có biết ly cà phê này có mấy phần là bột bắp, biết mùi cà phê này tự nhiên hay chỉ là hương liệu, cái đắng này tự nhiên từ những trái cà phê trồng trên rẫy hay do người ta bào chế ra?
Thằng nhỏ bỗng nghĩ giờ nó là con thỏ. Ông thợ săn đang chờ đó, ánh nhìn giễu cợt, a ha mày chạy đâu cho thoát tao. Nhưng nó là thỏ, nó phải vùng vẫy.
- Vậy ông biết cái bông đó không?
- Không biết - tưởng gì, con thỏ lại chạy vô bụi bông vạn thọ ở hiên nhà bên kia hẻm, ông thợ săn hơi mỉm cười - thấy quen thôi, thứ bông vạn thọ này hồi má tôi còn sống, tết nào bà cũng gieo vàng cả một vạt sân, đẹp vô phương. Nhưng tới lúc già như vầy tôi chưa biết nó có bao nhiêu cánh, bao nhiêu nhụy, nở trong bao lâu thì rã...
Thằng nhỏ tiu nghỉu nuốt nước miếng thở dài, bữa nay mất hứng gì đâu. Sáng mới chải đầu xong thì má nó càm ràm, riết rồi muốn gặp mặt con phải thức thiệt khuya, dậy thiệt sớm, nuôi con lớn bằng này, con đi nhận thiên hạ bằng má... Má thằng nhỏ đang giận, hôm qua bà nhìn thấy con trai rứt ruột, con trai thương yêu của bà hì hụi rửa chén giùm con bồ nó, trong căn nhà cách đây chừng trăm bước. Bà cảm giác mất con rồi, mất từng ngày, khi nó chở bồ đi chợ, nó vô bếp nhà người ta phụ nấu nướng, nó nằm dài nhà người ta coi phim trong khi phim ở nhà cũng giống hệt. Có bữa gánh trái cây ế về ngang, thấy thằng con múc nước cho con nhỏ gội đầu, bà muốn quăng gánh bên đường cho rồi.
Thằng nhỏ đâu biết, nó tưởng má nó lớn tuổi nên đổi tánh khó khăn, nên bà vừa định há miệng rầy rà là nó bỏ đi. Bữa nay không chạy khỏi vì chiếc xe đạp bị tuột sên, chắc nhỏ em phá "để anh Ba khỏi đi chở gái". Nuốt giận ra tới quán cà phê, vừa mới vui, vị đắng mơn man trên môi, trôi chưa khỏi cổ họng thì gặp ông - già - không - biết này, đúng là rủi quá. Thằng nhỏ than thầm.
Nhưng bây giờ mà nín thinh luôn thì mất mặt với mấy người quen đang ngồi quán sáng nay đang thích thú theo dõi cuộc tranh cãi, nhất là có anh rể của con bồ đang tủm tỉm cười ngồi cạnh nó đây. Giữa cuộc giằng co vậy mà con em còn chạy lại kêu "chút nữa anh Ba về sửa cái máng cho má hứng nước mưa uống, khỏi tốn tiền đổi". Thằng nhỏ gạt ngang "từ từ tao về". Vài phút sau đó con bồ nó trên đường đi làm móng tay ghé lại dặn "chút nữa anh lại đóng giùm em mấy cây đinh máng khăn, hén".
Thằng nhỏ cố cười tươi gật gật đầu, nói để đó cho anh, nhưng bụng tính cách phản pháo ông già, mót chút vinh quang khi rời quán. Bằng bất cứ gì trong tầm mắt nó, từ gói thuốc lá, chai nước ngọt đến đôi dép mòn lẹm gót, cái nón nỉ bạc màu của ông già. Ông vẫn khăng khăng nói không biết, nhìn thấy hay nếm được hay cầm trong tay, ôm vào lòng, chưa chắc biết. Chữ của ông già là "thấy quen", "nó gọi là". Vờn nhau chán chê ông với tay hái trên trời xuống một câu choáng váng:
- Chú em vẫn không chịu sợ chữ "biết" hả? Vậy má chú đó, chú biết không? Biết bà nghĩ gì không? Vui hay buồn, thảnh thơi hay rối bời? Bà có đang thương nhớ ông nào?
Mất sạch kiên nhẫn, thằng nhỏ rít lên:
- Chớ ông không biết con mình?
- Không - ông già rút một ngàn đồng dằn dưới đáy ly trà đá cạn queo - tôi quen tụi nó.
Ngón tay trỏ quèo nón sụp che lại ánh mắt nhìn xuống tối rười rượi, ông già nắm chặt xấp vé số trong bàn tay xương xẩu, đứng dậy đi. Ai đó hình như từng hỏi han ông già, ngậm ngùi nhìn theo, ông đó nói phải à mầy, nuôi con biết đâu được cái ngày nó hắt mình ra đường chan dầm mưa nắng.
Ừa ai biết được... Bảy mươi ba buổi sáng sau, nơi quán cũ, thằng nhỏ tiu nghỉu ngó con bồ nó ăn mặc mong manh ôm sát thằng con trai khác lượn chiếc SH ngang qua, ai đó cà rỡn "biết nhỏ đó không mậy?".
Thằng nhỏ gầm gừ trong cổ họng: "Không biết, thấy cái rốn quen quen...".
Truyện 1.198 chữ của NGUYỄN NGỌC TƯ

CHIEN LUOT KINH DOANH CUA TEN AN MAY

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh... cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền...

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng...

- http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/7.gif...???

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao? http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/mesg/emoticons7/13.gif

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

1/7/09

5 bài tập dành cho sếp tương lai




Văn phòng riêng, cô thư ký dễ thương, xe ô tô công vụ với tài xế riêng, xấp tiền lương dày cộp…Đó là hình ảnh sếp trong mắt nhân viên, thế nên chẳng có nhân viên thừa hành nào lại không ước mơ đến ngày mình sẽ trở thành lãnh đạo.


Nhưng cứ “há miệng chờ sung”, im ỉm đợi đến khi người ta nhận thấy tài năng của bạn, thì chẳng lợi lộc gì. Cần tự mình hành động! Khơi mở và tự rèn luyện trong bản thân mình những tố chất lãnh đạo là việc cần làm ngay từ khi còn trẻ. Làm như thế nào đây?

Bạn có thể tham khảo mấy lời khuyên của nhà lãnh đạo Viện văn hóa tập đoàn, chuyên viên Nga Evghenhi Solomin. Nào, hãy cùng khai triển tư chất lãnh đạo theo những mục sau:

1. Hãy phát triển tính tự tin.

Cố gắng xác định nhãn quan của mình và trung thành với quan điểm, chính kiến đó cho đến cùng. Nhớ một điều quan trọng ở đây là, trong khi đó, bạn hãy biết tiết chế mình khi tham gia vào những cuộc tranh luận. Giữ tư thế thẳng lưng, vai thăng bằng, ưỡn ngực hướng chính diện về phía đối thủ và lắng nghe những luận cứ trong trận quyết đấu bảo vệ chính kiến.

2. Thường xuyên rèn cho mình tư thế kiềm chế như vậy.

Có thể đem ra tập dượt trong những cuộc tranh cãi vui đùa giữa đám bạn bè thân. Làm sao cho toàn thân thẳng tắp như tấm bảng. Hai gối hơi khép, vươn cằm. Hãy trung thành với quan điểm của mình nhưng cũng không nên cầu tới phương thức bới móc, than vãn hay cáo buộc.

3. Học cách thừa nhận những sai lầm của bản thân và gánh lấy trách nhiệm về những quyết định mà bạn đã chọn.

Chẳng hạn, có thể làm như thế này: cầm bút, sổ tay và liệt kê ra một danh sách: Hãy bắt đầu từng câu với những lời “Tôi chịu trách nhiệm về…”, tiếp nối câu đó bằng bất kỳ hình dung nào về sai lầm đã mắc, dù bạn thấy nó phi lý đến đâu chăng nữa. Hãy cố để trong danh sách trách nhiệm của bạn có không dưới 10 khẳng định.

4. Hãy mạo hiểm hàng ngày.

Cố giành lấy tất cả những gì cho đến nay đối với bạn vẫn là lạ lẫm chưa từng thể nghiệm. Hãy thâm nhập những cách giải trí mới (tỷ dụ như nhảy múa, lướt ván), và đừng sợ thay đổi việc làm. Hãy thực tập phát biểu trước công chúng - đối với một nhà lãnh đạo tương lai, kinh nghiệm như thế là vô giá.

Nhưng trong khi đó, hãy tránh những bối cảnh và thể loại hoạt động, nếu ở đó bạn sẽ buộc phải so sánh mình với những người xung quanh. Có những mạo hiểm mà sự bất thành đầu tiên có chứa đựng chiến thắng và tạo đà cho thành công về sau.


5. Hãy biết mừng vui trước mỗi thắng lợi bé nhỏ.

Hàng ngày trước khi ngủ hãy lập một bản kê gồm ít nhất là 3 việc (nếu được 7 thì càng tốt) mà bạn đã đương đầu một cách xuất sắc. Bài tập này không nên phụ thuộc vào chuyện ngày hôm ấy trôi qua tốt đẹp hay không được như ý. Cứ nhìn mà xem: chẳng mấy chốc bạn sẽ trở thành một con người năng động, tích cực. Thay vì ngồi ưu tư xâu chuỗi những sự bất thành, hãy bắt đầu tập trung vào các công việc và dự án mà bạn sẽ là người chiến thắng.

Muốn tiến lên không ngừng trên những nấc thang công danh, hãy học cách đặt mục tiêu rõ ràng, hình dung kết quả cần đạt tới, và vạch chiến lược hành động cụ thể. Không bỗng dưng mà những nhà tổ chức đại tài, trong đó có nhiều nhà quản lý thành đạt, đều tuân thủ quy tắc sau đây: Một kế hoạch tốt đã là một nửa công việc.

tim viec lam

em co ban tot nghiep dai hoc hoa cua truong dai hoc cong nghiep chuyen hoa huu co-vo co
ban em la nu 24 tuoi,cong ty anh chi nao co tuyen dung nho gioi thieu cho em voi nha. so dient hoai cua em 0907714496.thanks.